Tuesday, November 18, 2008

Lễ Tạ Ơn đầu tiên của tôi ở Mỹ


Khi tôi qua tới Mỹ thì còn ba ngày nữa là tới Lễ Tạ Ơn, nhớ lại lúc đó thiệt là mắc cười, mấy chị em tôi đứa nào cũng than lạnh, ngồi trong nhà mà phải mặc thêm cái áo lạnh dày giống như sắp sửa đi lội tuyết, ai tới chơi thấy cũng cười, còn mình thì nhìn nguời ta khâm phục sao họ chịu lạnh giỏi quá vậy. Lúc nào tôi cũng cảm thấy khó thở vì nhà đóng cửa kín mít, khó thở mà không dám ra sân chơi, cứ ở trong nhà rồi than đúng là nhát gan.

Sau bẩy ngày ăn uống thất thường ở trại bên Thái Lan, nên tụi tôi cũng háo hức sẽ được ăn một bữa tiệc lớn sắp tới với các món ăn hấp dẫn (xin bà con thông cảm vì hồi nhỏ mình ham ăn lắm). Hôm đó cả nhà tôi được cô tôi mời ăn tiệc Thanksgiving, tới nơi, trời ơi nhìn trên bàn toàn là khoai lang, khoai tây, rau luộc, bắp luộc, đậu cove luộc, và không có một miếng thịt (tại vì con gà nướng còn nằm trong lò), cái cảm giác bị ăn độn khoai và rau ở Việt Nam vẫn còn lãng vãng ở trong đầu nên giờ đây nhìn bàn tiệc mà trong lòng ủ rũ, chỉ muốn đi về nhà nằm ngủ cho rồi, hi hi. Mấy chị em đi ra rồi đi vô, nháy mắt cười với nhau, ý nói tiệc sao kỳ vậy, sao không có thịt thà tôm cá gì hết.

Một lúc sau thì con gà được đưa ra, hí hửng được một chút rồi thì mọi người ngồi chơi tiếp tại không biết ăn gà tây (đúng là nhà quê lên tỉnh), tôi ngồi nhai chầm chậm mấy hột bắp, mấy cọng rau luộc, lúc đó cứ ao ước phải chi có được chén nước mắm ớt thật cay để chấm mấy cái này, nói ra ý nghĩ của mình thì bị các cô cười chọc quê. Mọi ngưòi nói vài câu chuyện mong hết giờ để đi về nhà lục cơm nguội ăn. Nghĩ lại thấy vui chứ lúc đó thì thiệt là rầu, tại mình nhà quê, ngay cả món ngọt cũng ăn không được, tới bây giờ mà nhìn cái bánh Pumpkin Pie là tôi cũng còn muốn chạy nữa là lúc đó. Tuy biết là cả nước Mỹ họ ăn như vậy, theo đúng phong tục, Thanksgiving thì ăn Turkey, Christmas thì ham, (Tết thì bánh chưng, bánh tét, dưa món, hi hi) nhưng tôi vẫn nghỉ trong bụng trời ơi sao mà chán thế. Nói chung lúc đó nhìn cái gì cũng thấy chán, thấy buồn, thấy nhớ Việt Nam.

Thời gian thấm thoát qua mau, bây giờ sau 18 năm ở Mỹ thì cái món gà tây đút lò và khoai tây nghiền đã được gia đình tôi đưa vào danh sách phải có trong ngày lễ này và đặc biệt còn có các thức ăn của các nước khác như Tàu, Nhật, Ý, Việt…. Tại vì ai muốn ăn cái gì thì làm món đó nên cái bàn tiệc nhà tôi nó trở thành không giống ai, turkey đi chung với sushi, pasta, chả giò, cơm chiên, gỏi cuốn, để không ai bị đói (chắc tại bị tâm lý bữa tiệc lần đầu tiên, hi hi). Vì ngày lễ này đã trở thành một ngày kỷ niệm đặc biệt của gia đình tôi nên chắc có làm khác người ta cũng không sao, phải không các bạn?

~Xin cám ơn nước Mỹ và tất cả các người thân đã giúp đỡ gia đình tôi trong những ngày đầu tiên chân ướt, chân ráo tới Mỹ. KD~

2 comments:

Anonymous said...

Nước Tàu có nhà văn Kim Dung viết chuyện chưởng số dzách thì trường THD tụi mình cũng có nữ sĩ Kim Dung

Kim Dung said...

Trời, không có ai chịu vô đây chơi gì hết, thấy cô N nói website THD bị ế nên D cũng ráng làm gan mà tào lao kể lể mấy câu chuyện đời xưa, chứ văn chương này mà đem so sánh với ai cũng mắc cỡ hết đó. (Cám ơn TG nha, hỏi nhỏ, mấy chuyện cở này đăng báo được hong ? ong chu ba'o, hì hì )

Mời mọi người vô đây góp chuyện đi. Hôm trước kể chuyện ma thì làm mọi người sợ ma trốn hết, hôm nay thì hy vọng ai có kỷ niệm nào vui vui thì kể lại. Bye all